*Ừ bởi tại đời người ngắn lắm, nên mấy lần lung lạc đã thấy hết xuân xanh. Hồi đó tui có bâng quơ thương một người, đi hết hành trình nghĩ lại sao mà hay vậy? Rất bâng quơ. Cái bâng quơ đó tiêu đi một khoảng trời, tại thể nào lỡ chuyện vui thành kỷ niệm thì bỏ chạy, bỏ chạy khỏi những điều quen thuộc, không nhìn thấy mỗi ngày sẽ an ủi là mình mạnh mẽ quá, mình quên mất tiêu rồi!
http://phiennghien.com/2012/01/08/bang-quo/